Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh đầy mẹ thức đủ năm canh
day la noi dung footer
Mẹ - qua những dòng diễn đạt của con
Trong 14 năm ròng rã đã qua, con đọc biết bao lăm bài viết hay những ca dao ngợi ca sự ân doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cần, dịu dàng của người phụ nữ dành cho con cái. Mẹ cũng là đàn bà nhưng mẹ không có những điều động lẽ ra một người phụ nữ ' công dung ngôn hạnh' phải có ngoài lòng yêu thương con vô bến bờ mà mẹ chưa bao giờ mở lời nói ra, nhưng đối với con thế là quá đủ rồi mẹ ạ. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên con đặt bút viết về mẹ, nhưng chưa bao giờ con viết về mẹ chân thành như bây giờ...
Khi con còn là cô bé tiểu học, trong những bài tập làm văn, con vẫn hay viết về một người mẹ đẹp như người mẫu, mắt ý trung nhân câu, mũi sọc dừa, mái tóc đen suông mượt giống trong bao cuốn sách viết văn mẫu. Rồi những điểm 9, điểm 10 đỏ chói trên trang giấy trắng bốp khôi tuổi học sinh làm rộn ràng thêm nụ cười trên môi con. Nó cũng hong khô những giọt mồ hôi hấp tấp rơi trên gò má rám nắng của mẹ. Mẹ vui, mẹ cười, mẹ hạnh phúc do con đã không phụ lòng mẹ mà học thật tốt nhưng đứa con nít lúc ấy là con vẫn ngây ngô không nhận ra một chút buồn còn vương trên đôi mắt thắm những lo lắng của mẹ...
Đến khi con lên lớp Sáu, trong đề thi học cọ tả một người nhà em yêu nhất, con vẫn viết về mẹ. Lúc ấy, con đã không viết mẹ hoàn hảo như vậy nữa bởi chưng con sợ cách viết trẻ em ấy sẽ không nhận được đánh chớ chi cao của thầy cô, vì chưng thế con đã viết về một người đàn bà cơ cực mất chồng một mình bươn chải cuộc sống lo cho con cái ăn học đầy đủ, mặc dù ba vẫn còn sống khỏe. Và lần ấy, con lại được cao điểm và những lời khen của thầy cô bởi chưng những cảnh huống ngang trái con đã tự dựng lên. Và khi con đem bài về cho mẹ đọc, con tưởng chừng mẹ sẽ vui khi nhìn thấy điểm môn văn cao chon von của con, nhưng không mẹ tiền nhẹ lắc đầu rồi quay gót bước đi. Khi ấy, con đã đủ nhận ra sự kì dị từ mẹ, nhưng những niềm vui khác đã che lấp một tẹo hoài nghi đó của con, con vẫn chưa đủ chín chắn để nhận ra những suy nghĩ của người phụ nữ đi qua 40 năm bão táp thế cuộc là mẹ.
Cho mãi đến lúc này, dù rằng con vẫn chưa được coi là một cô gái trưởng thành nhưng đã không còn là cô con gái bé bỏng cần sự chăm lo từng tí ti một như ngày nào, con mới hiểu được rằng mặc dầu mẹ vẫn sẽ cười mỗi khi con được điểm cao, vẫn hạnh phúc nhìn con gái mẹ vui vẻ nhưng sâu thẳm trong trái tim mẹ vẫn hi vọng một lần con viết về mẹ bằng lòng yêu thương xót chân tình nhất chứ không phải là những từ có cánh, sai sự thật ấy.
Mẹ - một người đàn bà cơ cực
Mẹ là một người đàn bà cùng cực đúng nghĩa. Mẹ đâm ra trong gia đình có 10 đứa con thời chiến tranh khó khăn ấy, và vì chưng thế nên ông bà ngoại chẳng nhớ nổi tháng ngày sinh nhật của mẹ. Mẹ chưa bao giờ được thử cái cảm giác ngồi trước bánh kem, được nghe mọi rợ người hát ' Chúc mừng đâm ra nhật', được thổi nến hay được nhận một món quà nào. Lúc con hỏi đâm ra nhật của mẹ, mẹ chỉ cười cười : ' Chỉ nhớ mẹ sinh năm 1972 thôi'. Con nhớ mãi cái nụ cười ấy của mẹ, nhẹ nhõm mà khi lướt qua tưởng chừng thật thanh thản nhưng ẩn chứa trong đó biết bao nhiêu đắng chát. Mẹ thấp nhưng mập mạp. Con bảo: ' Mẹ giảm cân không thì mắc các bệnh mỡ máu gì gì đấy thì khổ'. Mẹ tạo vật : ' Lúc còn nhỏ, nhà làm chi có gạo mà ăn, cả nhà mười ba người mà tiền nấu hơn lon rưỡi gạo, rồi bỏ sắn, khoai lang vào, bao nhiêu cơm được ưu tiên hết cho cô cậu út mẹ làm gì được ăn, bây chừ phải cho mẹ ăn bù chứ.' Con chỉ biết lặng câm trước những lời nói của mẹ, đã biết bao lăm lần con chê cơm mẹ nấu mà bỏ thừa, đã bao lần con phung phí vứt thức ăn đi dầu trên thế hệ này còn biết bao nhiêu người thèm thuồng những thứ con bỏ đi ấy – như mẹ ngày xưa.
Những lúc thằng em trai nghịch ngợm đem một bài toán hay vài chữ tiếng anh mà nó không biết đọc lại hỏi mẹ, mẹ lại lắc đầu và bảo nó hỏi con. Lúc ấy, con lại được thả mình trôi theo dòng tâm tư về những ngày mẹ ton tả chạy đến trường học đúng lúc 7 giờ, hết giờ học thì ba chân bốn cẳng chạy về nhà nấu cơm, giặt giũ phụ giúp gia đình. Mẹ lúc trước không học tệ bạc nhưng vì nhà đông con, dầu rất thích học mẹ vẫn xin nghỉ học mà thời đó phụ huynh nào chẳng muốn con mình nghỉ học, vừa đỡ vực được việc nhà, vừa dành dụm được khoản đồng cân kha khá. Vậy là sau 7 niên học hành, mẹ đã từ bỏ. Từ bỏ những khát khao, đam mê cái chữ, những ước ao mong muốn về một cuộc sống khỏi những lo toan bận bịu để đủ cái ăn cái mặc. Sau những ngày tháng cắp sách đến trường, mẹ đạp chiếc xe đạp cũ rích mua của bà bán đồng nát hơn 30 cây số phận bỏ sĩ bánh tráng cho người ta bán lẻ. Lớn hơn một chút, lúc 16 tuổi mẹ đã xa nhà vào miền đất Buôn Mê Thuột đầy nắng, gió và hương thơm nồng nàn cà phê ấy để buôn bán, kiếm tiền tự lo cho mình và gửi về cho ông bà ngoại. Mãi cho tới khi, về tới quê nhà, mẹ bất thần khi ông bà nhận trầu cau của ba- người mà mẹ chưa bao giờ gặp qua một lần. Lúc ấy, dĩ nhiên chẳng có mail, phôn gì như bây chừ vì chưng thế những người xa nhau thường viết thư tay – và đó cũng là sợi dây dướng tình cảm của quy hàng vạn cặp bắt bồ lúc ấy. Mẹ - cô gái tuổi xuân xanh lúc ấy đã chẳng biết thế nào gọi là ái tình hay những rung cảm đầu đời, chưa thể nào cảm nhận được sự ngường ngùng khi trao nhau lá thư tay, lại phải hành lí bước về nơi đất khách quê người làm dâu. Mẹ đi qua cái tuổi chiêm bao mơ ấy mà chưa được cầm lá thư với hàng chữ ghọn ghẽ hay những câu ấu thơ tình ngọt ngào, chưa ấp ủ lá thư của bồ vào lòng, chưa được ngồi sau xe đạp ôm eo người thương phía trước, chưa nắm tay tình nhân dưới đầu hàng cây đầy lá vàng rơi mùa thu hay ôm ấp vỗ về hơi ấm trong cái lạnh rét buốt của những ngày đông.
Mẹ - người đàn bà chưa bao giờ có khái niệm yêu
Đáng thương thay, cho đến lúc này, lúc 43 mùa lá rơi rồi lại mọc, mẹ lại xấu số chưa bao giờ yêu và được yêu, chưa có một cuộc tình vắt vai nào. Kể cả khi về chung sống cùng gia đình với ba, cho đến bây giờ, con vẫn hiểu đó cũng tiền giống như chốn lao tù mà mẹ lỡ bước vào và không ra được. Ba mẹ không hề có khái niệm yêu đương và đó cũng là lý vì chưng ba mẹ chưa lúc nào có một giây phút hạnh phúc thật sự dù đã có hai mụn con. Mẹ ạ, mẹ đừng nuốt những nỗi buồn vào oán hận để rồi đêm đêm cắn răng khóc ướt sũng gối, đừng thầm lặng chịu đựng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi từng đợt đớn đau ùa về trong bao cơn tức giận. Con của mẹ đã lớn lắm rồi, làm sao mà nó không hiểu những gì mẹ đã phải trải qua. Mẹ về làm dâu nơi khỉ ho cò gáy này với sự ghẻ lạnh của họ Nội cùng hiềm khích với mẹ chồng và chị dâu. Từ nhỏ đến bây giờ, con không đếm được những cuộc cãi vả rầm rĩ giữa mẹ và những người được coi là chị dâu, là người thân máu thịt ấy. Con đã đứng trân mắt nhìn biết bao nhiêu lần ba đánh mẹ, giật tóc mẹ mà con chỉ biết nhìn và em trai con vốn mạnh mẽ cũng chỉ biết khóc ré. Con đã đi cùng mẹ những ngày mẹ đau đầu, những ngày mẹ nén uất ức, nuốt căm hận mà sống.
"Tức nước vỡ bờ' – rồi cũng đến lúc mẹ không chịu đựng được nữa rồi, mẹ xếp dọn bỏ nhà ra đi vào trước tết hơn một tuần, và năm ấy con đón tết mà không có mẹ. Căn nhà bụi bặm không ai quét dọn như một căn ghác bỏ hoang, vắng cây quất mẹ chọn hằng năm, vắng nồi bánh ếch tay mẹ vẫn gói, em trai bé nhỏ của con vắng bóng mẹ như cây thiếu nước mòn mỏi, khô cằn. Tất cả như một khoảng không đen tối, ảm đạm, không một tẹo màu sắc sức sống nào. Đó là khoảng thời kì hết sức khó khăn, con mặc dầu mới học lớp 4 đã học cách vò xống áo văn bằng bàn tay bé nhỏ trước giờ chưa lúc nào làm ăn gì, con cũng học cách sống và lo cho cả em con, con đã sống cho con và thay cho cả mẹ nữa. Một tuần sau tết, mẹ đã về. Chẳng phải mẹ muốn quay về chốn lao tù này, mà mẹ đi mà lỡ bỏ quên ở đây vong hồn và cuộc sống của mẹ là chúng con. Thế rồi, ba vẫn cứ đi làm xa, mẹ vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời đất ngày ngày vác cuốc, sống tựa vào mấy sào ruộng. Thật là bất hiếu nhưng con thật sự hi vọng muốn những lúc ba đi xa như thế, những lúc chỉ có tiếng đùa giỡn của ba mẹ con, những lúc xua đi tiếng khóc rậm rực, tiếng chửi bới lẫn nhau ầm ĩ những lúc ba có nhà.
Cũng vì chưng mẹ gặp một cuộc sống khó khăn như vậy nên mẹ đổ lỗi cho ông bà ngoại – những người ghán ghép cho cuộc hôn nhân dịp không ái tình này, những người vô tình hay cố gắng ý vẫn là điểm then chốt gây cho nên bao nỗi thương đau cho cuộc thế mẹ. Mẹ ít khi về bên ngoại, một phần bởi vì tránh lời ra tiếng vào của những người xấu xa ưa bàn tán, một phần bởi mẹ giận ngoại. Vì vậy, mối quan hệ của mẹ với bên nội đã không tốt, nay ngay cả với ông bà ngoại – những người đứt từng đoạn ruột đâm mẹ ra cũng ngượng ngập, như những người xa lạ vậy. Mẹ chỉ biết sống mà không có tình cảm, không có những chỗ dựa ý thức vững chắc, những hậu phương giúp mẹ đứng lên, sống nhưng không có lối về
Những lời cảm ơn và xin khuyết điểm con gửi cho mẹ.
Con cũng chẳng biết mình phải cảm ơm và xin khuyết điểm mẹ bao nhiêu lần cho đủ. Con cám ơn mẹ đã sinh ra con vào những ngày mùa lũ tháng 12 năm 1999 thiếu thốn cả tinh thần lẫn đánh vật chất ấy. Mẹ bảo lúc ấy, nước đã ngập vào tận trong nhà, khi đâm ra con xong mẹ phải chèo thuyền gần 20 cây số mệnh từ bệnh xá về tới nhà bên Nội. Sau khi sinh, lẽ ra mẹ phải được bồi bổ sức khỏe văn bằng các món ăn bồi bổ thì mẹ phải ăn mì tôm, cũng vì vậy mà con cũng chẳng có sữa bú đến nỗi gầy lồi cả xương, đúng ra là những bộ quần áo, chăn bông ấm áp thì mẹ lại phải đi mượn đồ người ta mặc vì áo xống đã trôi theo dòng cuốn dữ dội, cuồng nhiệt của bão lũ.
Con xin lỗi mẹ nhiều nhiều lắm. Xin lỗi vì chưng mỗi sáng mai tỉnh giấc vẫn để mẹ phải thức dậy chuẩn bị bữa ăn sớm để con không trễ giờ học, để mẹ xếp dọn bàn học lộn xộn mà con bày ra, để mẹ lo cho từng bước chân hấp tấp của con. Con xin lỗi bởi ngày con đi xe để quên tâm linh hồn nơi mây xanh nào, để bị tai nạn giao thông, trong khoảnh khoắc nằm mơ màng, khóe mắt con nhòe đi thì con tiền thấy trước mắt con người người đàn bà nắm chặt tay con gào thét lên: ' Mở mắt ra nhìn mẹ, con ơi'. Khi con nằm trong phòng bệnh chờ kết quả xét nghiệm, nhìn những nếp nhăn trên khuân mặt mẹ xô vào nhau đầy lo lắng, rồi cười mãn nguyện khi biết con tiền bị ngoài da thôi. Con biết là lúc ấy mẹ rất lo lắng cho con nhưng không muốn con buồn, nhưng mẹ chẳng thể hiểu đâu, con cũng sợ lắm mẹ ạ, con sợ khi nghĩ đến giây khắc con tắt thở đi, con sợ không thấy mẹ ngày ngày cạnh con, con sợ sẽ có lúc con không được bàn tay mẹ vừa quạt vừa xoa xoa lưng cho con ngủ những ngày lề đường oi bức, con sợ không ai ủ ấm con ngày đông giá rét. Con không thể sống mà thiếu mẹ dù cho đồng cân trong giây lát, mẹ ạ!
Con xin lỗi cho lúc con nhìn điểm khảo sát vòng hai trên tay. Mẹ biết không? Thời gian ấy con không chăm chỉ học hành, con vẫn có thể dự đoán trước kết quả không tốt này, nhưng khi chính thị thức cầm tờ điểm trên tay, tâm tưởng con chừng như sững lại mẹ ạ, con thất vọng, về chính thị con mẹ ạ. Con dù nghĩ là sẽ rớt nhưng vẫn có những tia hi vọng rằng mình sẽ đậu, con đâu có trạng thái oán trách ông trời hay ai, cũng chỉ do chính thị con đã tạo cho mình một viễn tượng hổ hang đó mà thôi. Con đã tự hứa là sẽ không được yếu đuối mà khóc nữa, cánh cửa này khép lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra ôi thôi nhưng khi con nhớ đến hình ảnh mẹ còng lưng khó nhọc gánh từng gánh lúa, khổ thân sở lau từng giọt mồ hôi thấm dần vào sự cọ vọng của mẹ dành cho con, nước mắt con cứ trào ra bất chấp những suy nghĩ rắn rỏi của con. Con hổ thẹn khi nhìn thấy mẹ, con đã phụ lòng mẹ rất nhiều. Lần ấy, con đã khóc hơn hai ngày, và đã tập đứng dậy sau vấp ngã, con sẽ xem đó là một bài học để con cố hơn. Thế rồi bẵng đi một thời gian, con bất thần nhận được tin con đậu kì thi cấp tỉnh, nhiều người nghĩ con phải ngay tức thì về nhà mà báo ngay cho mẹ biết, gia tộc nghĩ rằng con đang rất vui nhưng cứ giả vờ. Nhưng có ai hiểu được lòng con? Con tự nhận thức được đệ trình độ học Anh Văn của con có tương xứng đáng được vào hay không và con cũng không muốn một lần nữa để mẹ hi vọng rồi lại thất vọng, thà cứ nghĩ là con rớt để mẹ bằng lòng sự thực rằng con mẹ chẳng phải giỏi giang gì...
Con xin lỗi vì chưng bao lần tự hứa với lòng mình sẽ chăm chỉ, thu dọn nhà cửa, phụ giúp mẹ nhưng rồi cũng bấy nhiêu lần con bỏ quên ý nghĩ đó, trái lại còn đình huỳnh vui vẻ khi mẹ đang cực khổ, con hư quá phải không mẹ. Con ngày ngày gõ bàn phím, click chuột trong khi tắt máy tính chất mẹ cũng chả biết. Ngày ngày con ôm ảnh của cả những thần tượng Kpop ngắm nhìn, ngưỡng mộ, ăn ngủ cùng gia tộc trong lúc mẹ ăn ngủ cùng một đống lo toan vớ bật công việc. Bao nhiêu lần con hứa cũng là bấy nhiêu lần con thất hứa....
Con xin khuyết điểm mẹ bởi vì nếu không có con chắc mẹ đã không đủ nhẫn nại để bám trụ vào gia đình này. Trong lúc nổi giận, mẹ từng nói với con: ' Nếu không có bọn con, mẹ đã phải xa cái xứ này hàng vạn lần chứ không điên gì mà tội nghiệp sở bò lết sống sót qua ngày ở đây như thế này'. Nếu không có con, biết đâu bây giờ mẹ đang có một gia đình khác hạnh phúc hơn, người chồng mới sẽ yêu mẹ hơn ba con, sẽ chăm chút mẹ tội nghiệp mẹ không phải lao tâm như thế này nữa. Có trạng thái có những đứa con không muốn ba má li hôn, nhưng con không như vậy, con đã từng nói với cha mẹ rằng ; ' Bố mẹ sống được thì sống không thì ly hôn đi'. Không phải con doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi không muốn có một gia đình đầy đủ ba mẹ mà con không muốn mình là gánh nặng của bất cứ người nào, không muốn mình là lí vì chưng để duy trì mối quan hệ không một chút kết liên hay hạnh phúc nào như thế này nữa. Bố mẹ sống với nhau làm chi khi cả hai thường xuyên càm ràm lẫn nhau, bằng mặt mà không văn bằng lòng, sống một cách giả tạo như vậy không tiền ảnh hưởng tới bố mẹ mà còn con lẫn em trai con. Thế nhưng đến tận bây giờ, mẹ vẫn học cách chịu đựng tất cả, mẹ bảo người dưng nhìn vào con bởi vì một ánh mắt khinh thường thường khi con không có cha bên cạnh, mẹ bảo mẹ sẽ cắn răng mà sống đồng cân cần con học tập tốt mà thôi và con cũng đã dần bị mẹ khuất phục. Gia đình mình ít quan tâm tới nhau hơn, trong cả một năm qua con đếm được trên đầu ngón tay số lần cả nhà ngồi ăn cơm chung với nhau. Con cũng học cách sao lãng với thực tại, con chỉ biết sống cho con mà thôi. Con biết con đang rất ích kỉ, nhưng con chẳng còn cách nào khác, mẹ à...
Mẹ à, mặc dầu con chưa bao giờ mở miệng nói : ' con yêu mẹ' và mẹ cũng chưa bao giờ nói: ' Mẹ yêu con' nhưng trong thâm tâm cả hai đều hiểu tình cảm mẹ con hai chúng mình dành cho nhau lớn đến nỗi nào. Nó không thể đong đầy hũ gạo, nó không lau khô hết nước mắt, nó chẳng có thể giắt bên lưng để kè kè cạnh người nhưng nó vẫn luôn luôn tồn tại một cách trân trọng và sống động nhất. Con chẳng thể nói lớn rằng mẹ là người đàn bà tuyệt vời vời nhất nhưng con có thể ngẩng cao đầu mà nói rằng mẹ ánh nắng chói chang nhất chiều vào những ngày thơ ấu ảm đạm của con.Mẹ.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét