truyen sex| doc truyen hay|

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

truyen sex - Đã đến lúc nói lời tạm thời biệt

Mùa đông ở Nhật Bản tràn trề tuyết rơi, trắng xóa cả con doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đường. Tôi bước vào quán trà sữa ở gần đó, hai tay đút sâu vào túi áo để tránh cái lạnh. Không khí ấm cúng của quán điều động hòa cho hơi thở lạnh cóng của tôi bình thường trở lại. Tôi gọi món đồ uống quen thuộc của mình và ngồi đợi. Màn hình tivi đang bật đĩa phim Socrates in love, bộ phim yêu thích nhất của tôi. Bất giác tôi lại nhớ về cậu ấy, thạch sùng tình đầu mà tôi mãi mãi chẳng thể nào quên...

oOoO~Kí ức~oOoO

Khanh là tên con giai ngồi cùng bàn với tôi trong lớp học thêm. Với một đứa trầm lặng, ít nói như tôi,điều đó chẳng có gì đặc biệt ngay cả khi cậu ấy là một trong những nam đâm ra lừng danh trong trường. Những kẻ ngồi quanh tôi cũng chẳng có ai để ý đến con bé cận thị, suốt ngày ngồi thu lu trong lớp đọc sách thành thử tôi gần như chắc mẩm rằng Khanh cũng thế khi cậu mới xuất hiện và ngồi phịch xuống bên cạnh tôi. Nhưng trái với dự tính, Khanh vừa vào đã quay sang bắt chuyện với tôi:

-Chào cậu, cậu tên là gì vậy?

-À, tớ…Ừm, tớ là Hạ Ngân-Tôi rời mắt ra khỏi quyển sách dầy cộp để ngước lên đáp cậu ấy.

-Còn tớ là Huy Khanh. 

-Uh, tớ biết

Huy Khanh im lặng một vài giây. Cậu bất ngờ nói song song nhoẻn miệng cười dịu dàng:

-Tên cậu hay thật đấy, Hạ Ngân

Tim tôi bỗng đập nhanh bất thường, gò má ửng hồng lên trông thấy. Nhưng rất nhanh sau đó, nhanh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đến mức Khanh không kịp nhận ra, tôi lại quay trở lại thể bình phẩm thường.

Những ngày sau đó, Khanh hay nói chuyện với tôi nhiều hơn. Không chỉ là ở trong lớp học thêm mà là cả những giờ áp giải lao trên lớp hay những lúc lớp tôi và lớp cậu ấy trùng giờ trạng thái dục. Mọi người lúc đầu cũng bàn tán, xì xào, đồng cân trỏ. Nhưng tôi mặc kệ.Tôi không có đủ hơi sức và thời gian để áp giải thích với từng người một. Cứ để phẩm bình thường rồi man di chuyện sẽ tự lắng xuống. Dần dần, mọi rợ người cũng quen và ôi thôi không bàn thảo nữa. Khanh vẫn hay nói chuyện với tôi. Tôi nhận ra chúng tao khá hợp gu. Tôi không còn dành toàn bộ thời kì cho mấy quyển sách nữa mà ngòi chóng cằm nghe cậu ấy thao thao bất tuyệt vời về ước chiêm bao của mình, về việc cậu ấy muons làm một mangaka lừng danh bên Nhật Bản như thế nào. Cậu còn bảo sau này, sẽ xuất bản một bộ truyện tranh để tặng tôi và tôi có thể vênh vác mặt lên với đám con cháu. Tôi phì cười vì vẻ mặt tự đắc với sáng kiến mình và giọng điệu tự hào rất trẻ mỏ của Khanh. Tôi cũng kể cho cậu ấy nghe về một vài gu của mình và về cả bộ phim dài tập ưa chuộng nhất của tôi, Socrates in love. Đó là một bộ phim chuyển thể từ một cuốn sách nức tiếng cùng tên. Nó kể về một chàng trai yêu một cô gái năm gia tộc 17 tuổi. Cô gái ấy cũng mất năm 17 tuổi vì chưng một căn bệnh lạ. Chàng trai đã khổ đau và tuyệt vọng bởi vì cái tắt thở của cô gái đến 17 năm sau để rồi chung cuộc nhận ra được rằng mình đã sống bởi cô ấy đủ lâu rồi. Cảnh cuối của phim là hình ảnh chàng trai vừa thả một chút xíu tro mà mình đã giữ lại của cô gái vừa thầm thì lời tạm biệt. 

-Đó là một bộ phim tuyệt vời. Nó sâu sắc hơn những bộ phim lãng mạn trào lộng bây giờ và cũng là phim tình cảm trước hết khiến tớ khóc khi xem.

Tôi chấm dứt lời kể bằng một câu nói ngắn gọn. Khanh trầm mặc mất một lúc rồi đột ngột thốt lên :

-Nếu một ngày nào đó, cậu gặp phải một tình cảnh tương tự như nhân đấu vật nam chính thì cậu sẽ làm gì?

-Tớ cũng không biết nữa.Có lẽ tớ đành phải đáp cậu là tới lúc đó sẽ tính sau vậy

Khanh bật cười. Tôi cũng mỉm cười theo cậu ấy nhưng không hiểu sau, tôi lại có cảm giác hơi kỳ lạ về câu hỏi này.

day la noi dung footer

Tôi nhận ra là mình thích Khanh. Không tiền bởi cậu ấy có vẻ ngoài mặt cuốn hút hay biệt tài vẽ tranh cực đỉnh. Chúng đồng cân là một phần. Đó là những lần cậu ấy nhất quyết kéo tôi ra căng tin bằng được khi biết tôi vì chưng vọi đi học nên đã nhịn ăn sáng. Là viên kẹo bạc hà mà cậu đưa cho khi tôi cứ không ngừng ho sù sụ. Là những lần cậu đèo tôi đi vòng quanh khắp phố, thỉnh thoảng đồng cân đơn chiếc giản là để mua một đôi cuốn sách thú vị hay ngắm những bông hoa không tên mọc dại ven đường. Hay là sự khó chịu khi thấy cậu cười nói với những cô bạn khác và sự vui mừng không cố kỉnh ý khi biết cậu đã khéo khước từ lời tỏ tình của họ. Tất cả những điều đó khiến cho tôi không thể phủ nhận được cảm xúc của mình. Nhưng tôi không để vỡ lở ra cho cậu biết. Nếu cậu biết tôi thích cậu nhưng cậu lại không lại không thích tôi theo cách đó thì sao? Tôi thật sự không muốn biết câu trả lời. Khanh đồng cân cần luôn luôn ở bên cạnh tôi, dịu dàng như thế này và vậy là đủ.

day la noi dung footer

Hôm nay là ngày Valentine. Thật may mắn, hôm nay cũng là chủ nhật. Tôi ngồi nhà, hì hục lôi một đống nguyên liệu chừng ra và bắt đầu lên mạng để tìm công thức. Mất nguyên cả buổi sáng, cộng thêm việc bị mẹ mắng bởi vì khổ thân bày ra mà không chịu dọn, cuối cùng, món bích quy phớt lờ nho nhỏ cũng đã hoàn thành. Tôi không dám làm chocolate tặng cậu ấy bởi vì sợ bị phát hiện ra "chân tướng”. Mẹ cậu mở cửa cho tôi còn nở nụ cười tủm tỉm rất ý nhị làm tôi thiên nhiên lúng túng kỳ lạ. Lúc đem hộp bánh được bọc cẩn trọng lên phòng cho Khanh, cậu ấy còn nhìn tôi cười hớn hở như trẻ thơ được kẹo:

-Tặng tớ à?

-Ưm…ừ

-May thế, tớ đang ngồi mốc meo bởi chưng không có quà đây.

-Cậu đang nói dối tớ hả?

Chắc chắn là Khanh đang đùa tôi rồi. Người như cậu ấy thì nhận một kho quà trong ngày Valentine là chuyện bình phẩm thường còn không nhận được món nào mới gọi là chuyện lạ.

-Tớ xin thề là tớ không nói láo - Mặt Khanh bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc- Tại trước Valentine tớ phải nói sự thực với gia tộc là tớ đã có bạn gái rồi và bạn gái của tớ hay ghen thành ra không ai dám tặng nữa, hì hì

-Cậu có bạn gái rồi?- Tôi hỏi lại cậu ấy, tim chùng xuống.

-Yep. Cậu có muốn biết đó là ai không? –Khanh tỏ vẻ bí hiểm

-Ai vậy? –Tôi lại hỏi tiếp mặc mặc dầu không muốn biết câu trả lời.

-Là cậu đấy

Tôi mở to con mắt, sững sờ nhìn cậu ấy. Khanh cười híp mí, giơ hộp quà của tôi lên:

-Tớ sẽ coi như là cậu đồng ý rồi nhé.

-Tớ không đồng ý

Tôi đã định tâm lại được, mặt tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn cậu ấy. Khanh ỉu xìu:

-Tại sao?

-Tớ đâu có hay ghen? Cậu đang tiếng là xấu về cho tớ đó.

Khanh phì cười. Cậu vò đầu tôi đến rối cả tóc. Tôi lườm cậu một cái. Những xúc cảm tưởng chừng đã để yên tĩnh trong lòng, giờ bỗng nhiên bừng tỉnh, reo lên hân hoan.

day la noi dung footer

Có một điều rất cọ lạ ở Khanh mà phải mất một thời gian, tôi mới để ý. Đó là cậu ấy cứ thỉnh thoảng lại nghỉ học bất thường. Có những lúc là một ngày, có lúc lại dài đến hai, ba ngày. Để ý mãi, không nhịn được, tôi liền tò mò hỏi cậu ấy:

-Cậu chốc chốc nghỉ học làm chi vậy?

-Thì chốc chốc không muốn đi học thành thử nghỉ thôi –Khanh tỉnh bơ đáp

-Cậu nghĩ tớ sẽ tin à, Quý-ngài-đang-nói-dối?

Khanh nhún vai, vẻ mặt nếu-cậu nhất định-phải-biết:

-Thực ra, tớ nghỉ là để hoàn thành một quyển truyện tranh đấy. Tập sự dần dần ý mà.

-Hừm, hơi khó tin đó

-Thật mà

-Vậy bao giờ vẽ xong thì cho tớ xem với nhé –Tôi kết thúc câu chuyện do biết Khanh thật sự không muốn nói cho tôi biết

-Ừ, cậu sẽ người đầu tiên được xem.

Cậu ấy đồng ý một cách dịu dàng. Khóe môi Khanh khẽ cong lên thành một nụ cười mộng hồ, ấm áp như nắng mà cũng lãng đãng tựa hồ một cơn gió.

Cho đến tận khi Khanh bất ngờ ngất bất tỉnh trong giờ học, tôi mới biết cậu bị mắc một căn bệnh suy bì và không có khả năng cứu chữa.

day la noi dung footer

Mặc mặc dầu rất giận bởi Khanh không doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nói sự thật nhưng tôi vẫn tỏ vẻ phẩm bình thường và đến thăm bệnh cậu ấy thường xuyên. Khi tôi tới, cậu ấy thường tỏ ra khỏe mạnh và chuyện trò với tôi rất nhiều để tôi khỏi lo lắng. Nhưng tôi biết, cậu không thật sự khỏe mạnh như những gì cậu đang thể hiện. Chúng tôi vẫn thường chuyện trò về đủ thứ trên trời đất dưới biển. Lại là về ước nằm mộng của Khanh, lại là về bộ phim tôi ưa thích nhất. Chỉ duy có một lần, khi mẹ Khanh đem đàn đến cho Khanh áp điệu khuây thì cậu ấy mới đàn và hát cho tôi nghe. Những ngón tay thon dài nhấn nhả, cậu hát lên những nốt nhạc vừa buồn bã vừa mạnh mẽ.

"Summer has come and passed

The innocent can never last

Wake me up when September ends

Like my father's come to pass

Seven years has gone so fast

Wake me up when September ends…”

Tôi lặng im nghe Khanh hát, mắt đưa ra chỗ khác để cố không khóc. Tôi sẽ như thế nào đây nếu có trạng thái là, chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ chẳng còn được nghe thấy giọng nói của cậu ấy nữa. Như đọc được suy nghĩ của tôi, ngay sau khi kết thúc bài hát, Khanh kéo tôi lại gần rồi nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Tôi không kìm được nữa, liền òa khóc nức nở, lấm lem nước mắt sang áo của cậu. Khanh ôm tôi vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên đầu tôi và thì thầm:

-Tớ xin khuyết điểm bởi chưng đã chẳng thể cùng cậu đi đến cuối con đường. Nhưng cậu vẫn có trạng thái sống tốt được mà không có tớ mà, phải không?

day la noi dung footer

Đám tang của Khanh được tổ chức nho nhỏ, chỉ mời những người nhà thiết với cậu ấy và gia đình. Tôi không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ lã chã rơi. Mẹ Khanh đồng ý cho tôi lên phòng cậu ấy một lúc. Căn phòng vẫn như Valentine hôm nào. Chỉ có điều, bây chừ không còn Khanh ở đây nữa. Tôi bước tới gần bàn học của cậu ấy thì thấy, cái hộp đựng bánh mà tôi tặng cậu hồi trước có đề chữ: "Tặng Hạ Ngân, mùa lề đường dễ thương của tớ”. Trong hộp là một tập truyện tranh bởi vì cậu ấy tự tay vẽ. Nội dung chính thị là bản dạng chuyển trạng thái tóm cổ tắt của phim Socrates in love. Cuối tập truyện còn có một lời nhắn:”Hạ Ngân nè, cậu có nhớ cái lần mà tớ hỏi cậu, nếu như cậu gặp phải cảnh ngộ như nhân đấu vật nam chính thì cậu sẽ làm chi không? Tớ sẽ trả lời hộ cậu. Đó là cậu phải mạnh mẽ như anh ta, đồng cân có điều đừng tốn 17 năm nữa. Cậu phải sống thật vui vẻ, sống thay cả phần của tớ nữa nhé.” Tôi mím môi. Nước mắt lại rơi lách tách xuống tập truyện.

day la noi dung footer

Một năm sau, tôi thi được một học bổng sang Nhật Bản du học. Tôi quyết định để lại sau lưng nơi ẩn chứa bóng hình của cậu ấy để tiếp kiến thô tục bước đi. Đã đến lúc nói lời chia tay rồi. Nhưng Khanh à, tớ nhất mực sẽ không bao giờ quên cậu đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét