_ Tnmmtm_
Tiếng xe pháo ồn ã lọt qua khung cửa sổ đang doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat khép hờ của phòng làm ăn khiến tôi thấy khó chịu. Bước ra khỏi cái ghế tôi đến bên ô cửa đang mở tung. Một chút ngỡ ngàng thoáng qua ánh mắt. Bên ngoài, trên khắp man di nẻo đường đang tràn đầy một màu đỏ của bánh trung thu. Tôi khẽ cười. Lại sắp tới rồi à? Ngày được gọi là Tết Đoàn Viên ấy.
"Reng.. Reng.."
Tiếng telephone vang lên hối hả.
- Alo! Công ty XYZ xin nghe ạ!
- Hiếu hả con? Bố đây!
Câu đáp của người bên kia làm tôi có chút ngỡ ngàng. Khoé môi khó khăn mấp máy
- B...bố ? Vâng , bố gọi con có việc không?
- Bố muốn hỏi Trung thu này con có về không? Con đã lâu lắm rồi chưa về nhà!
- Trung thu ạ?
Tôi nói lại, song song đưa mắt ra phía cuốn lịch để bàn. Lịch hẹn ký hiệp đồng của tôi đã kín mít trong một tuần tới rồi.
Thực ra , muốn về một ngày cũng không phải là khó khăn, chỉ là tôi ngại đi đường. Rồi thì trong lúc về nhỡ lại có chuyện gì đột xuất.
- Con về được không?
Đầu dính dáng bên kia, bố lại giục giã. Tôi khẽ nhăn mặt
- Không cha ạ! Con bận rồi!
Tôi không còn nghe thấy tiếng nói khàn khàn và già nua của cha nội nữa. Chỉ nghe thấy hơi thở nặng nhọc phảng phất chút thất vọng. Mãi lát sau, bố mới tiếp tục
- Con không gắng về được à? Một lát ôi thôi cũng được! Bố nhìn con một lát thôi.
Nghe tiếng cha nội năn nỉ chợt tôi cáu gắt.
- Con có công việc của con! Con không đi làm thì kiếm đâu ra chỉ no cho cuộc sống hả bố? Con đã nói là rất bận! Không có chuyện gì thì cha nội đừng gọi điện cho con nữa!
Và tôi cúp máy luôn mà không cần đợi bố nói thêm bất kể câu nào. Bố đã già và có lẽ lẫn cẫn rồi. Công việc của tôi bận rộn và rất cần được thông suốt cảm. Vậy mà ông lại không chịu hiểu. Cứ dịp gì đó là lại gọi điện hối thúc tôi về.
Bố đã một mình nuôi tôi từ khi mẹ mất. Tôi nhớ lúc đó tôi mới được 10 tuổi thì phải? Rồi một tay cha nội dạy tôi học, cho tôi tới trường. Sau này, khi tôi cưới , bố lại một tay lo chu toàn man di việc. Tôi hàm ơn cha rất nhiều. Nhưng tôi đã làm việc siêng năng để lo cho bố cuộc sống rất tốt rồi. Với tôi, đó là sự báo hiếu tốt nhất.
-Cạch!
Cửa phòng bật mở. Thư ký riêng của tôi thông tin đã tới giờ họp. Tôi khoác vội cái áo vest và bước đi. Tất nhiên trong đầu vẫn đinh ninh với ý nghĩ vừa nãy.
"Vật chất là sự báo hiếu tốt nhất, thiết thực nhất!"
Và có lẽ rằng...tôi vẫn sẽ nghĩ như thế! Nếu không xảy ra một sự kiện lớn...
day la noi dung footer
_ 09:58 A.M, bệnh viện_
Tiếng xe cấp cứu vang lên tất tưởi làm tim tôi muốn ngừng đập. Tôi đang họp và bệnh viện gọi tới báo rằng con tôi sắp ra đời. Phải ! Ra thế hệ sớm hơn 1 tháng.
Vợ tôi sinh non, đồng nghĩa với đó là việc tôi phải đối diện với sự rủi ro giành cho cả vợ và con - Hai người có trạng thái coi là quan trọng bậc nhất trên thế cục này.
Tôi đã lao thẳng đến đây như một kẻ mất trí khi nhận được tin. Đầu óc bề bộn công việc của tôi lúc này chỉ còn độc nhất hình ảnh người vợ và đứa con gái tội nghiệp sắp ra đời.
Dòng người cứ ra vào nhộn nhịp làm tim tôi như rối bời. Tôi là một người chồng không tốt, một người cha không tốt. Vợ tôi đã quá thông cảm cho công việc của tôi để rồi tôi quên bẵng đi rằng gia đình mới là thứ quý chớ chi nhất. Khoé mắt doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tôi bất bỗng nhiên nhoè đi bởi chưng những giọt nước mặn đắng chưa kịp rơi. Xin chúa, hãy thương tình tôi.
"Phụt! Xoạch!"
Đèn cấp cứu tắt vụt, cùng đó là tiếng mở cửa. Tôi lao như tên bắn về phía bác sĩ vừa phẫu thuật cho vợ
- Bác sĩ ! Vợ và con tôi ra sao rồi? Cô ấy vẫn khoẻ phải không?
Bác sĩ đưa ánh mắt mỏi mệt nhìn tôi, ông chậm rãi trả lời
- Anh phẩm bình tĩnh ! Vợ và con anh. . .
Tim tôi như trững lại. Nhịp thở cũng dừng hẳn . Tôi chuyên chú nhìn theo từng cử đồng cân và lời nói của bác sĩ. Tôi sẽ làm sao nếu ông ấy công bố một tin xấu. Và tệ hơn là khi ông ấy bắt tôi phải lựa chọn mê hoặc là vợ tôi, mê hoặc là đứa con.
- Cả hai đều an toàn rồi!
Khoánh khắc hai chữ "an toàn" cất lên, mọi thứ chung quanh tôi như tươi đẹp vô cùng. Tôi thở hắt ra một hơi. An toàn rồi, gia đình của tôi vẫn an toàn. Nắm chặt chẽ tay vị bác sĩ, tôi rối rít
- Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn! Cảm ơn!
Vị bác sĩ cười đôn hậu nhìn tôi.
- Không cần cảm ơn! Đó là bổn phận của tôi. Anh có trạng thái ẵm con một lát trước khi cháu được đến phòng chăm chút đặc biệt!
Tôi dạ vâng rồi lao ngay vào phòng cấp cứu. Trên bàn mổ, vợ tôi vẫn nằm miên man. Khuôn mặt cô ấy mỏi mệt vô cùng.
- Anh là cha em bé phải không?
Cô ý ta đột nhiên hỏi . Tôi gật đầu vội vàng.
- Anh nhìn con một tẹo đi!
- Đây...đây là...con gái tôi?!
Tôi thốt lên một câu ngu ngốc . Cô y ta gật đầu rồi đưa cho tôi cái chăn trên tay cô ta. Hai bàn tay run run của tôi đón lấy nó, hoá linh bé nhỏ gọi tôi là cha nội đang ở trong này.
- oe...oe..
Vài tiếng ọ oẹ phát ra. Tôi thở hắt ra sung sướng. Nhìn này, con gái tôi đấy! Sinh linh bé nhỏ này là con gái tôi. Niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng tôi. Không thứ gì có thể tả nổi niềm hạnh phúc này. Khác hoàn toàn với những cảm giác thoả nguyện trước đây mà tôi có. Tôi làm bố rồi, và đây là con gái tôi. Nhìn những ngón tay nhỏ bé đang khua khua khó khăn của con gái, tôi khẽ cười . Tôi tiền muốn hét lên thật to cho cả thế giới này biết tôi được làm bố rồi! Đây là con gái tôi!
Sau này, tôi sẽ được nhìn con lớn lên. Cùng con đi học, cuối tuần sẽ cùng ra công viên. Con tôi sẽ lớn lên và thành đạt. Xây dựng gia đình và hạnh phúc mãi mãi. Còn tôi sẽ là một ông bố hết sức vời. Nghĩ đến đây, tôi không cầm nổi những giọt nước mắt hạnh phúc .
day la noi dung footer
Cô y tá đã đưa con tôi đi vào phòng chăm chút đặc biệt. Vợ tôi cũng được đưa tới phòng hồi sức và giờ tôi đang chờ cô ấy tỉnh lại.
- Ư...
Những ngón tay thon dài của cô ấy khẽ cử động. Tôi mừng cuống
- Em tỉnh rồi à? Anh đây!
Đôi mắt mệt mỏi của vợ nhìn tôi, bờ môi khô khốc khẽ cử động
- Con đâu anh? Con đâu rồi anh?
Tôi mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của vợ
- Em yên tâm! Con vẫn khoẻ! Lát nữa em sẽ được gặp con!
Đôi môi của vợ tôi hốt nhiên mở một nụ cười rạng rợ, cô ấy cất tiếng nhẹ nhàng rồi lại chìm vào giấc ngủ
- Ơn chúa! Cảm ơn anh bởi vì đã ở bên mẹ con em lúc này! Hãy nhớ báo với bố là con chúng ta khoẻ mạnh nhé anh!
"Bố?" - Tôi sững sờ. Đúng vậy, tôi quên báo cho cha nội biết. Có phải tôi quá vô tâm vô tính rồi không?
Thế rồi tôi nhớ lại cảm giác khi ẵm con mình trên tay. Có lẽ nào, à không! Chắn chắn rằng, với bố, tôi cung quan yếu như con gái tôi đối với tôi. Tôi là con một, bố chỉ có mình tôi. Bao nhiêu yêu thương xót cha giành hết cho tôi, còn tôi lại quá vô tâm. Giờ thì tôi mới hiểu rằng, vật chất không phải thứ mà bố muốn nhận từ tôi, thứ ông cần là sự ấm áp từ trái tim tôi đem lại. Bước ra cửa, tôi nhanh chóng gọi bố
- Alo!
Tiếng nói khàn khàn của cha vang lên.
- Là con đây bố! Con Hiếu đây ạ!
Tôi khẽ thưa.
- Ờ ... Hiếu hả con? Con ăn cơm chưa? Chuyện hôm bữa, bố xin lỗi nghe con! Đừng giận bố !
Giọng bố khẩn khoản đến khổ thân nghiệp. Khoé mi tôi, nước mắt đột ngột trào ra một lần nữa.
- Không đâu bố! Con không giận cha nội đâu! Con gọi báo cho cha biết là vợ con đâm ra rồi cha ạ! Một bé gái!
- Thật...thật hả con? Bố làm ông nội rồi phải không?
Giọng cha chợt sung sướng lạ kỳ. Tôi khẽ cười
- Vâng! Mấy hôm nữa con sẽ đón bố lên chơi với cháu!
- Ừ ! Ừ !
Bố tôi đáp quýnh quáng quýt. Ngừng một lát, tôi lên tiếng
- Bố này, hai ngày nữa là Trung thu đúng không?
- Ừ con ạ! Có chuyện gì hả con?
Khoé môi tôi chợt giật giật. Dù doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat có có bỏ lỡ vào hợp đồng, tôi cũng sẽ nói câu này, ngay bây giờ. Khẽ gạt đi giọt nước mắt vừa lăn nhanh trên má, tôi thỏ thẻ
- Không có gì cha ạ! Nhưng bố nhớ đợi con! Con hứa, Trung thu này, con sẽ về với bố !
<>.<>.<> Hết <>.<>.<>
P/s : Rât mong mọi người ấn like và g+1 để động viên tác giả ạ! Rất cảm ơn! ( hy vọng danh thiếp bạn có trạng thái để lại cmt cho tác giả!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét