“Chẳng nghi ngờ gì cả. Cậu bé đó rồi sẽ làm được khối việc khi lớn lên” – Một cô giáo nói – “Nó đúng là một tay cừ đấy!”.
Tất cả man di người trong cái thị trấn nhỏ miền Tây đó đều tán thành một điều: nếu bạn muốn đặt cược xem sau này ai sẽ là người giỏi nhất thị trấn, huyễn hoặc có mai sau nhất, thì bạn thành ra đặt tiền vào Silas Harper.
Dù mới 12 tuổi, nhưng Silas đã có đủ danh thiếp phẩm chất mà ai cũng hi vọng muốn. Thật khó mà không thích cậu bé này: cậu ta vui vẻ, nhiệt tình, chăm chỉ, thích trợ giúp man di người – đúng là một cậu bé kiểu mẫu.
Mỗi khi có đoàn tàu tiến vào ga của thị trấn, Silas cũng là người trước hết ra chào hỏi những người khách và giúp họ xách đồ. Đôi khi người ta sẽ cho cậu bé một ít tiền, dù cậu bé không bao giờ hỏi xin.
Nhưng Silas không chỉ đứng nhìn đoàn tàu. Cậu bé còn tự hỏi liệu chừng những đường ray đó dẫn đến đâu. Cậu nghe được nhiều câu chuyện và đọc về những nơi xa xôi. Một ngày nào đó, cậu bé muốn lên tàu và đi xem những nơi khác thế nào.
Gia đình Silas chỉ kiếm được vừa đủ ăn, trên một mảnh đất cằn cọc ở rìa thị trấn. Cái nông trại nhỏ đầy keo kiết sỏi ở Arkansas đó không hợp với lúa mỳ huyễn hoặc ngô, cho nên gia đình Silas làm những gì họ có thể: gia tộc nuôi ít gia súc và đi làm mướn cho những gia đình khác trong thị trấn. Silas, cũng như mọi khi, luôn luôn làm nhiều hơn phần việc của mình, tiền để giúp đỡ mọi người.
Khi lớn lên, Silas cũng ngày càng nhanh nhẹn và thông minh. Nhiều người trong thị trấn nghĩ rằng cậu sẽ trở thành một trạng sư hay ông chủ ngân hàng. Nhưng ước nằm mộng của Silas lớn hơn thế.
“Trang trại của cha nội tớ cũng là một nơi dễ thương” – Silas nói với bạn hữu – “Nhưng tớ chưa biết phải làm gì với nó”. Chẳng ai phản nghịch đối cả, vì ai cũng biết đất nhà Silas rất cằn cỗi, mà như người ta vẫn nói là “chẳng để làm chi cả”.
Năm 19 tuổi, Silas đã tiết kiệm đủ tiền để lên tàu. Cậu mở một công ty nhập khẩu ở San Francisco và mau chóng thành công. Đồng nghiệp quý mến và tin tưởng cậu. Thật không may, vài năm sau đó, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi công ty của Silas. Công sức của Silas biến cả thành khói.
Nhưng nếu ai biết Silas thì cũng biết là không gì có trạng thái ngăn cậu được.
“Tôi đã nghĩ đó là ngày tồi tệ bạc nhất đời mình” – Sau này Silas nhớ lại – “Nhưng đó không phải là điều động tồi phụ bạc độc nhất vô nhị mà tôi từng trải qua”.
Đúng vậy, suốt 40 năm sau, Silas đi nhiều nơi trên thế giới, sống ở những thành phố xa lạ, và làm nhiều công việc. Tuy nhiên, Silas cũng gặp nhiều khó khăn, bệnh tật, những đồng nghiệp lừa dối, những nhân viên thiếu trung thành… Silas muốn ổn định sự nghiệp ở New York, nhưng rồi cuộc khủng hoảng kinh tế lại làm hỏng hóc mọi rợ dự kiến của người đàn ông này.
Cuối cùng, Silas tìm được sự chấp thuận và yên phẩm bình bằng cách quay về nơi ở cũ của gia đình mình. Trang trại đã bị bỏ không nhiều năm, và ngôi nhà cũng rất cần sửa chữa. Nhưng Silas rất vui vì chưng gặp lại nhiều bạn bè, và ông dành bít tất cả số phận tiền mình có để sửa sang nhà cửa, trang trại.
Lúc này Silas đã nhiều tuổi. và một lần, khi đang ngồi trên ghế ngoài vườn, một tia nắng lóng lánh rọi vào mắt ông. Ánh sáng đó lạ lùng, khiến ông quyết định ngẩng lên nhìn quanh khu vườn đầy đá. “Ban đầu, tôi nghĩ nó là một mảnh gương vỡ” – Silas kể lại.
Nhưng rồi ông tìm ra vật làm phản chiếu tia nắng. Ông bước tới nơi, ngồi xuống, và nhìn thấy một thứ gì đó.
“Thị lực của tôi không tốt lắm, nên tôi phải đeo kính vào. Tôi chẳng thể phân biệt được danh thiếp viên đá, nhưng tôi đã đi nhiều nơi và thấy nhiều thứ, đủ để biết rằng mình đang nhìn thấy gì” – Silas kể.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét